Cựu nhân chương 2

Cựu nhân

Công Tử Hoan Hỉ

Edit: Garnet Vincent

Chương 2

Nam An huyện mùa thu cũng không phải là thiếu cảnh đẹp, tỷ như thạch tháp bên bờ sông tươi đẹp, tỷ như một rừng phong đỏ ở ngoại ô Nam An, mặc dù chỗ nào cũng không đi, chính là im lặng ngồi ở dịch quán ngắm lá rơi ngoài cửa sổ, cũng không mất đi một loại phong nhã, làm cho người ta khôn tự chủ được mà nhớ tới hương mực trong thư viện đông thành Nam An sâu kín. Tiếp tục đọc

Cựu nhân Chương 1

Cựu nhân

Công Tử Hoan Hỉ

Edit: Garnet Vincent

Chương 1

Y không bằng tân, nhân không bằng cố*

(*áo cũ không bằng áo cũ, người mới không bằng bạn cũ)

Ngoài mành kiệu, loáng thoáng một toà thành cổ rơi vào mi mắt,

Nhân không bằng cố a… Bên miệng thoáng hiện ra nét cười. Tiếp tục đọc

Cựu nhân Văn án

Cựu nhân

Công Tử Hoan Hỉ

Edit: Garnet Vincent

Văn án

Đương triều tân quý Cố Minh Cử hồi hương tế bái người cha đã mất, giữa đườg cố ý ngủ lại Nam An, huyện thừa Nam An khi xưa là đồng môn với hắn.

Năm năm cách biệt gặp lại vẫn là giương cung bạt kiếm, mắt lạnh nhìn nhau,

Từ lúc trước thân mật đến ngày sau giận dữ quyết liệt,

Một màn tưởng niệm chuyện cũ nảy lên trong lòng, hai người lúc đó nhất định lại là một hồi khúc mắc.

Một người nóng vội cầu danh lợi, một người thương xót sinh linh, vốn là không cùng đường

Nghiêm Phượng Lâu trăm tư không thể giải: Cố Minh Cử, người vì cái gì đến Nam An?

Cố Minh Cử cười đến thản nhiên : đến ôm ngươi!

Sinh tử trước mặt, là ai bùi ngùi thở dài: Ta với ngươi so đo chuyện cũ năm xưa còn có ý nghĩa gì?

Là ai từng chữ từng chữ kể bên tai: Phượng khanh của ta, trước đoạn đầu đài, nếu có thể nhìn ngươi một cái,

Cổ Minh Cử ta, thật sự, chết cũng không tiếc.